https://www.startpage.com/en/about-us/?t=default
Các chính phủ và những người ủng hộ quyền riêng tư trên khắp thế giới không ngừng thảo luận về vấn đề giám sát và quyền riêng tư. Phía nhà nước thường lập luận rằng nếu chúng ta cung cấp cho các cơ quan thực thi pháp luật và dịch vụ tình báo nhiều lựa chọn giám sát hơn, chúng ta có thể truy tố tội phạm hiệu quả hơn và do đó giúp tất cả chúng ta an toàn hơn. Tuy nhiên, hiệu quả của những phương pháp này còn gây tranh cãi và khả năng thành công là không thể xác định. Đúng hơn, câu hỏi đặt ra là xã hội chúng ta mất đi những gì nếu mọi cuộc gặp gỡ hoặc trò chuyện của chúng ta có thể được ghi lại. Chúng ta có tin tưởng nhà nước của chúng ta và các cơ quan chức năng rằng họ xử lý những dữ liệu đó một cách tận tâm không?
Ở Đức, nỗi sợ hãi về khả năng bị giám sát có nguồn gốc từ quá khứ.
Bảo vệ dữ liệu là một khái niệm xa lạ ở CHDC Đức
“Để chắc chắn, bạn phải biết mọi thứ,” cựu giám đốc Stasi, Erich Mielke, nói. Ở Đông Đức, sau khi Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, CHDC Đức đã mở rộng nghiêm ngặt việc giám sát công dân của mình.
Quyền riêng tư chấm dứt khi chính phủ thấy quyền lực của mình đang gặp nguy hiểm. Để có thể coi là kẻ thù của nhà nước, dưới sự kiểm soát, tất cả các phương pháp giám sát đều phải đúng - thậm chí là một phương tiện đe dọa thường trực.
Stasi chống lại mọi người
Là cảnh sát bí mật có quyền hành pháp, Stasi đã sử dụng nhiều công cụ quan sát và gián điệp khác nhau để kiểm soát cái gọi là kẻ thù của nhà nước.
Phương pháp của Stasi rất đa dạng: theo dõi các mối quan hệ hàng xóm, tại nơi làm việc, trong các câu lạc bộ - ở mọi nơi. Các căn hộ riêng bị nghe trộm, các đường dây điện thoại bị nghe trộm, các thư tín riêng tư được mở và ghi lại. Các công dân được tuyển dụng để giám sát các công dân khác. Một mạng lưới những người được gọi là “nhân viên không chính thức” hoặc “IMs” đã hình thành nền tảng của hệ thống. Khoảng 190.000 người đang phục vụ cho Stasi, nhiều người trong số họ trước đó đã bị theo dõi hoặc đe dọa bản thân. Mạng lưới cung cấp thông tin bao phủ tất cả các lĩnh vực xã hội ở CHDC Đức và đảm bảo rằng mọi người đều phải sợ mọi người.
Những người không vượt qua bị trừng phạt. Sự nghiệp chuyên nghiệp đã kết thúc, tự do đi lại bị hạn chế, bắt giữ là thứ tự trong ngày.
Thông tin chi tiết và dữ liệu của công dân được lưu trữ trong cơ sở dữ liệu cá nhân trung tâm (ZPDB) và hồ sơ cá nhân đã được tạo. Phần lớn dữ liệu và tập tin được thu thập này đã bị phá hủy ngay trước khi nước Đức thống nhất để xóa dấu vết. Tuy nhiên, vẫn còn có 111 km hồ sơ dữ liệu và tệp không thể tin được. Chúng như một lời cảnh báo về những hậu quả có thể xảy ra của các chiến thuật giám sát như vậy.
Chúng ta học được gì từ lịch sử?
Ký ức về những gì đã xảy ra được neo chặt trong ký ức của người dân. Bởi không ít vì sự giám sát của các cơ quan chức năng và các tổ chức như Gestapo, Cảnh sát Quốc gia bí mật của Đức Quốc xã và Cộng hòa Dân chủ Nhân dân CHDC Đức, người Đức rất quan trọng vấn đề giám sát hợp pháp và thu thập dữ liệu hơn nhiều nơi khác trên thế giới. Nhưng bất chấp những bài học mà chúng ta đã học được từ lịch sử, chúng ta vẫn quá sẵn sàng tiết lộ thông tin cá nhân của mình trong cuộc sống kỹ thuật số hàng ngày. Mặc dù chúng ta biết dữ liệu của mình đang được thu thập và chúng ta biết những hậu quả có thể xảy ra, nhưng chúng ta vẫn thường xuyên làm ngơ trước những nguy cơ thực sự đối với quyền riêng tư của mình.
Trong thời đại của Internet và các thuật toán, không còn cần một mạng lưới gián điệp để thu thập thông tin về chúng ta. Các cơ quan an ninh muốn đọc các cuộc trò chuyện đưa tin của chúng ta để chống khủng bố. Các chính trị gia đang kêu gọi hồ sơ phong trào của chúng ta được theo dõi để ngăn chặn sự lây nhiễm corona. Đồng thời, dữ liệu của chúng ta đang được thu thập và lưu trữ trên Internet bởi các công ty công nghệ lớn, và số lượng dữ liệu bị tấn công và vi phạm đang gia tăng một cách đáng sợ. Một lần nữa chúng ta đang ở một bước ngoặt về bảo vệ dữ liệu và quyền riêng tư. Làm thế nào chúng ta có thể bảo vệ tốt nhất bản thân - và dữ liệu của chúng ta - trong thời đại số hóa?
Quyền riêng tư là một quyền cơ bản mà chúng ta phải bảo vệ. Để ảnh hưởng đến chính trị đòi hỏi sự cam kết và kiên trì. Nhưng trong thế giới kỹ thuật số, chúng ta đã có nhiều lựa chọn để bảo vệ dữ liệu của mình và đảm bảo rằng càng ít thông tin càng tốt được lưu trữ về chúng ta. Bước nhỏ có thể đi một chặng đường dài. Do đó: hãy sử dụng sứ giả an toàn, sử dụng VPN, gửi email được mã hóa nếu có thể và tìm kiếm bằng công cụ tìm kiếm riêng tư như Startpage.
-
Bài đăng này là một phần của loạt bài "Những bước ngoặt về bảo vệ dữ liệu" của chúng tôi. Trong một tháng, chúng tôi sẽ trình bày những lạm dụng dữ liệu nghiêm trọng từ lịch sử của chúng tôi.
Bài viết này hữu ích không?
Không thích đồng ý thích
Chia sẻ bài viết
Đại ca và chúa công
(Tính duy tình và thượng tôn pháp luật trong xưng hô)
a- Văn hóa khai hoang Nam Bộ với hàng đoàn người mang gươm mở cõi, biên chế và ngoài biên chế- khiến cho liên hệ và xưng hô của các cá nhân đã trộn lẫn giữa đại ca với chúa công.
Thưa anh Hai, anh Năm thay cho Bẩm tướng quân, Thưa Tỉnh trưởng đã khá lâu. Một bên là thân tình, một bên là nghiêm trang. Ở hai cực đó là address “Báo cáo Xếp”, “Báo cán bộ”.
Coi Bình Nguyên Lộc, nghe tuồng Đường gươm Nguyên Bá hay coi Tam Quốc, Thủy Hử, Tiếu ngạo giang hồ sẽ thấy.
Nay, cô chủ quán sẽ “ông thầy nhậu mồi gì?”, “Bà chủ ghé coi hàng” và có khi xởi lởi chào “anh đẹp trai”, “chị đẹp”, “chị đũy” (ý đẹp & sếch suy- khá thân mới nói, không ăn tát).
Vai vế làm nên lời xưng hô, đương nhiên. Nhưng xưng hô lại tác động đến công việc. Năm trước có 1 bạn gốc Việt viết FB nói cách xưng hô quá thân tình khiến bạn đó khó chịu. Thà là you and I hay Ùa Nì. Chứ tất cả gọi Sếp tổng là Đại ca, anh cả và xưng em từ gái tới trai thì bạn ấy khựng.
b- Về mặt quản trị, cách xưng gọi pha trộn này thể hiện thân tình, chị ngã em nâng. Nhưng phải ở nơi các đối tượng đều hiểu và cùng làm ăn nghiêm túc, không phải canh để phá nhau, dẫn đến gọi nhau là tôi-cô, tôi –ông hay đồng chí là cò chiên rồi.
Trong giờ làm ở sở chắc nên là ông-tôi, bà-tôi hay ở cách đúng mức, không thể đại ca, đại tỷ.
Còn nhớ hồi ở cty Lam Sơn những năm 1980-90, có ông Gia luôn “báo Giám Đốc” chứ không bao giờ “báo anh Tư”, “báo chủ sự”, chứ không có “chú Ba, Năm “ gì hết, bởi ông là công chức cũ. Không muốn thân hơn với những người mới về tiếp quản và làm cấp trên mình.
Ở VCS, có hai ông anh thân nhau, nhưng khi ông A lên TGĐ, ông B cứ mày tao và quàng vai bá cổ giữa văn phòng đông người. Người ta lấy làm ngượng cho ông B kém ý tứ mà thừa phô diễn. Và ông A cũng đâu để tình trạng đó kéo dài, theo cách của ổng.
Quen nghe cách xưng hô nghiêm của công chức trước 75, sau nghe các cán bộ cách mạng gọi nhau thân tình, tôi tưởng chỉ bên CS mới gọi bạn, đồng chí bằng số. Coi chưởng cũng thấy thất muội lục huynh cũng đã ngờ ngợ có nét tương đồng. Đến đọc Nguyên Hùng thấy Ba Cụt, Bảy Viễn thì nhân thấy rằng tên có số mang nét xóa ranh giấy tờ, ranh thủ tục mà thôi.
Sau hơn nữa, biết Đại tá Nguyễn Đình Bảo và Thiếu tướng Lê Minh Đảo bên VNCH cũng được chiến hữu gọi là anh Năm Bảo, anh Tư Đảo.
Đoạn Quan Vũ gọi Lưu Bị là Đại ca ắt khiến Khổng Minh bực khi điều binh. Thế nhưng lúc Ngụy Ngô trả xác Vân Trường, anh em nhà Thục đều gọi nhau là đại, nhị ca tức anh Ba Vũ anh Hai Bị. Tình thâm như cốt nhục.
Đại ca- Thượng phụ như Đức Thánh Trần hô một tiếng vạn người như một, tầm ảnh hưởng hai ba triều vua rõ ràng sức ảnh hưởng nằm ở cách sống "tướng sĩ một lòng phụ tử" bất chấp cách xưng hô, ấy là nằm ở nhân cách và tài năng bất biến, bất suy giảm của ngài.
C- Trong quản trị, kể cả quản lý nền chính trị, cách ứng xử anh em khi đại ca thoái ẩn luôn hài hòa với sự quý mến, thay cho sự trọng uy thế của em út-như ngày xưa. Đại ca như vậy sẽ vẫn phong độ bởi tài năng, đức độ, tầm ảnh hưởng. Mà tầm ảnh hưởng này không chỉ với kẻ dưới trướng mà còn ảnh hưởng ngược lên phía trên và ra bốn phía nữa.
Thì tự khắc sẽ thành một dạng thái thượng hoàng không ngai với một siêu triều đình, thường là hỗ trợ triều đình mà anh chàng đại ca mới lên cũng cần hỗ trợ, có khi một chốc nào đó thôi, và bởi chính con người ấy vốn đã chẳng màng can dự, chỉ góp thứ gì nhân quần còn muốn nhận.
Nói chung là đa dạng.Nhưng rồi tuổi tác và luật bào mòn cũng sẽ đến và chuyện quản lý, chuyện trao đổi mơ ước, dự phóng, tâm tư rồi cũng phải gói lại. Gói lại để vui khỏe, trà rượu, chút ít thể thao trong sự tri túc cũng mang đủ tính quản lý, tình anh em.
Dù không ưa, Đặng là một ví dụ thành công của đại ca. Kisssinger thì ngược lại, cũng là trung thần của Mỹ nhưng cứ ăn mày quá khứ, không nhiếp chính mà cũng chẳng ai nể trọng.
Được như Mahatthir là tuyệt, nhưng đại ca Lý Quang Diệu thì trên cả xứng đáng. Mà có cần ai hô Đại ca, Vạn tuế hay đánh bóng tơi lui đâu, nói chi lăng tẩm và tung hô. Never!
d- Xưng hô bỗ bả khi quản lý là không ổn, bởi sẽ dẫn đến dễ dãi “chơi chó chó liếm mặt, giỡn trẻ trẻ trổ cặc” và câu chuyện duy tình lây lan làm cho hủy hoại vị thế người dĩ công thượng, người đại diện pháp luật.
Từ suy nghĩ ra xưng hô, từ xưng hô ra hành động.
Giao hành động gặt thói quen, gieo thói quen sẽ tạo thành định mệnh
Hành động bậy với hệ thống mà mếu máo xin lỗi bác Trọng, bác XYZ, hoàn toàn không ý thức bản thân là một mắc xích của một hệ thống và (về lý thuyết) phải phục vụ cộng đồng, chứ đâu phải vì cái tình chú cháu của bọn ông?
Cái xưng hô làm cho tốt đẹp mà cũng làm cho lắm kẻ thành ra “trẻ trổ cặc” là vậy đó.