Tôi khâm phục họ, những công dân Myanmar yêu tự do dân chủ và dũng cảm.
Họ là những thầy cô giáo, học sinh sinh viên, người lao động từ khắp mọi miền đất nước.
Họ là những người lớn tuổi đã từng tham gia cuộc nổi dậy 8888 đẫm máu ngày 08/08/1988. Họ là những thanh niên vừa đủ tuổi để lần đầu làm cử tri trong cuộc bầu cử cuối năm 2020.
Họ là những sư sãi tạm rời bỏ kinh kệ để xuống đường biểu tình đòi dân chủ.
Họ là những văn nghệ sĩ dùng ảnh hưởng của uy tín và danh tiếng của mình để lên tiếng ủng hộ và tham gia biểu tình.
Họ là cảnh sát không đứng về phe cầm quyền độc tài mà chọn con đường cùng người dân thực hiện bất tuân dân sự.
Vì yêu tự do dân chủ, họ nhất loạt xuống đường đấu tranh đòi lại nền dân chủ bị đánh cắp. Tôi khâm phục họ.
Thử down về và post hình hoa chuyển động của Kaya Nguyen  xem sao.
Người biểu tình Myanmar căng dây treo bộ váy truyền thống (có tên gọi là Longyi) và quần áo lót phụ nữ ngang đường phố để làm chậm bước tiến của cảnh sát và quân đội. Người dân xứ này tin rằng đi bên dưới quần áo phụ nữ sẽ bị xui xẻo.
https://mobile.reuters.com/article/amp/idUSKBN2AY0DX
Reshare nhân ngày Quốc Tế Phụ nữ 8 March 2021
Nguyen Van Mieng
cùng với
.
BÓNG NHỎ... KHÁM ĐƯỜNG
Ngày 17/12/2020, Tôi và luật sư Trịnh Vĩnh Phúc đã về Vị Thanh để nghiên cứu hồ sơ vụ án và tiếp xúc cô Đinh Thị Thu Thủy.
Cô Thuỷ sinh năm 1982, là kỹ sư thủy sản, nhà ở Ngã Bảy, Hậu Giang, sống đơn thân cùng con trai 9 tuổi.
Cô bị bắt tại nhà ngày 18/4/2020, bị truy tố về hành vi vi phạm Điều 117 Bộ luật hình sự.
Cáo trạng dài 6 trang ngày 23/11/2020 của VKSND tỉnh Hậu Giang đã truy tố cô tất cả các điểm a,b,c của khoản 1 Điều 117.
Cô hiện bị tạm giam tại Trại tạm giam Công an tỉnh Hậu Giang.
Chúng tôi đến Tòa lúc 13:00 theo lịch hẹn.
Hồ sơ vụ án gồm 4 tập dày với 1.113 bút lục, phần lớn là lặp lại những gì in từ FB của cô Thủy. Những bình luận, cảm xúc và chia sẻ của người đọc được dùng làm căn cứ kết tội.
Danh sách triệu tập đến phiên tòa sơ thẩm gồm cô Thủy (bị cáo), ông Đinh Văn Minh (Người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan) và hai người làm chứng Nguyễn Ngọc Ánh (Bình Đại, BT) và Nguyễn Thị Nga (Phụng Hiệp, HG). Không có Giám định viên tư tưởng nào có tên trong các Kết luận giám định được triệu tập.
15: 30 chúng tôi đến trại giam. Vị trí trại giam và cầu Hai Lai đánh dấu nơi quẹo vô trại giam đã bị xoá khỏi google map.
15:45 chúng tôi được tiếp xúc với cô Thủy. Cô mặc áo trắng ôm, ngắn tay, quần ca rô, không mang mắt kính. Trại này nghiêm túc, không bắt người bị tạm giam mặc đồ tù.
Trong suốt 8 tháng bị tạm giam, cô chỉ ước mỗi ngày được ra khỏi phòng giam chỉ 5 phút thôi đã là hạnh phúc lắm.
Cơ quan điều tra đã lại một chiếc IPad nhưng đem về không đăng nhập được.
Cô nhờ em gái tìm lại những câu chuyện bằng tiếng Anh trên trang Bố mẹ yêu con cho con cô Thủy đọc mỗi tối vì trước đây hai mẹ con vẫn đọc trên IPad này. Việc này không hẳn là luyện tiếng Anh nhưng là rèn luyện nhân cách cho cháu qua những câu chuyện đầy nhân văn.
Cô nghĩ nhiều đến con. Ngày cô bị bắt, cháu không ăn, không nói, ai hỏi gì, cháu chỉ quay mặt vô vách tường nói trong nước mắt: “Trả mẹ lại cho con.”
Cô không có nhờ ai yêu cầu chạy chọt vì đã xác nhận tình trạng cô là tù chính trị.
Trong tù cô giống như người hành tinh khác vì suy nghĩ và lý tưởng của mình không giống với những người tù khác. Suốt ngày đêm họ toàn kể những chuyện hỷ nộ ái ố ngoài đời. Nay tình hình có cải thiện đôi chút vì chính họ không chịu nổi nhau và báo cáo với cán bộ để chuyển đi những người quá khích.
Cán bộ trại giam đối xử với cô tốt hơn các cơ quan khác. Không hiểu sao các cơ quan khác luôn tỏ ra nguy hiểm đối với cô.
Cô cần trái cây tươi. Ở đây mỗi bữa chỉ được ăn một khứa cá với chén canh đại dương. Cô sống được là nhờ vào thức ăn của gia đình gửi vô.
Ai không có thăm nuôi thì ăn chung với cô. Có một em bị ba mẹ bỏ rơi, mỗi lần nhận đồ thăm nuôi cô chia sẻ cho em ấy một nửa.
Mắt kính của cô đã gãy gọng, không có kính cô không nhận ra ai.
Buổi tiếp xúc kết thúc lúc 17:00 cùng ngày.
Hiện chưa có Quyết định đưa vụ án ra xét xử.
Bóng cô Thuỷ nhỏ nhắn khuất dần theo tiếng ken két của cánh cổng sắt sừng sững của khám đường Hậu Giang.
Chiếc xe hơi cũ kỹ lại lăn từng bước nặng nề trên con đường gồ ghề ra cầu Hai Lai để chở chúng tôi về Saigon.
Mở Facebook ra xem, tràn ngập tin Facebooker Trương Châu Hữu Danh bị bắt ở Cần Thơ, tháng cuối năm trời sập tối.
Ls Nguyễn Văn Miếng
Saigon, Việt Nam.
"Không ở đâu, quan chức sướng như Việt Nam và cho là thành một nghề. Nhiều chuyên gia quốc tế đã nói rằng Việt Nam không hề thiếu tiền nhưng tiền đem đổ vào lĩnh vực mà nó không tạo ra giá trị gia tăng lớn cho đất nước và bị chôn chặt ở đó.
Thuế tài sản nếu được áp dụng sẽ thay đổi toàn diện nhất, bớt đi giá cao cho bất động sản, bớt nguồn tiền vào bất động sản, để có nguồn tiền vào lĩnh vực khác, đồng thời giảm tham nhũng, giảm việc quan chức rửa tiền vào bất động sản. "
Phạm Chi Lan
https://www.facebook.com/gocnhinphamchilan/posts/3769545133131183
Thời hỗn loạn chùm thơ gom những nốt cao thấp làm nên bản nhạc địa ngục và thiên đàng.
http://vanviet.info/tho/tho-liu-thi-5/
Chùm thơ của người nô lệ
Liêu Thái
1.
Nhắm mắt hỏi núi
Đá có buồn không
Nghe sông chở nặng
Gió bên đồi thông…
2.
Chim đỗ quyên đã vắng bóng sau hè
Bọn độc ác lúc nào cũng nhân danh điều cao thượng
3.
Trong hành trình đời người
Điều khó khăn nhất là bước qua được quá khứ nghèo khổ
Giống như một con lừa bước qua khỏi bó cỏ khô trên lưng nó
4.
Tội ác và lương thiện
Đều không có trọng lượng
Trên hai vai tím bầm
5.
Đớn hèn và cao thượng
Không rõ hình hài
Chúng uốn ẹo như đám mây ngày bão
6.
Cho con sự sống và yêu thương
Hoặc lấy nó đi không thương tiếc
Không ai ngoài mẹ
Tiếng con khóc chào đời
Cất lên từ sọt rác
7.
Hành trình của người nô lệ
Khởi hành từ lúc hoài thai
Và kết thúc bởi tiếng kèn ai điếu
8.
Thôi em đừng buồn
Vì chung quanh ta thấy có gì vui!
9.
Những bàn ghế cũ
Ngày tháng sương mù
Tiếng rừng rã mục
Vọng vào thiên thu
10.
Chợ quen có bán cháo lòng
Bù cho chợ lạ tìm không thấy gì
11.
Anh là con tuần lộc
Chui qua ống khói tình
Chúa nhìn anh thương quá
Ban cho buồn Giáng Sinh
12.
Tháng chạp thông thốc gió
Người tiền kiếp ly hương
Đốt ngón tay ở trọ
Dài suốt một con đường…